Có gì phải đổ lệ đâu anh !
Khi nhân nghĩa người cầm bằng thốn thổ
Cuộc sống là điệp trùng buồn vui, sướng khổ
Một chút cô đơn thêm thấu hiểu tình đời
Hãy nén lệ buồn đừng để tuôn rơi
Và bình thản nở nụ cười độ lượng
Ai nhẫn tâm giẫm bừa lên quá khứ
Tương lai sẽ không còn đất bám rễ sinh tồn
Ray rứt trong tôi giọt nước mắt cuối đời
Thương anh khóc trong cảnh tình khốn khổ
Rời cuộc chơi sao lòng buồn đến thế !
Trắng bạc tình người lạnh nhạt, chua cay
Chi nặng lòng sao mây trắng còn bay
Chi chắc lép hỡi người ở lại !
Sao không thể một chút tình nhân ái
Cho người đi kẻ ở ấm lòng.