Lời thế gian bảo trơ lỳ như đá
Mặc nhân tình có thay trắng đổi đen
Đá vẫn trầm tư không chút bận lòng
Niềm khao khát cho móng đời bền vững
Rồi một thuở khi đá mòn nước chảy
Chuyện bể dâu chi sao đổi vật dời
Vẫn bền giữ núi cao xanh nội cỏ
Suối nguồn ơi đơm hoa trái cho đời
Biết phải yên nằm dưới thẩm đất sâu
Lòng trầm tích đá nén mình khao khát
Khi hóa thân ngại ngùng chi được mất
Để tiềm sinh bền chắc những công trình
Khô ráp sần sùi ở giữa đất trời
Mốc mình đá vẫn giữ màu thiên cổ
Dầu nắng mưa có bào thành cuội nhỏ
Thời gian sao xóa bia đá miệng đời