Nắng trưa hè như bốc thành khói trắng
Em nghiêng mình hóng tóc bóng tàng cây
Ở cành cao có thị vàng ửng chín
Cơn gió nào thổi rối tóc em bay
Bầu trời xanh nhẹ mỏng áng mây trôi
Hương gió thoảng mùi hoa em gội tóc
Có tiếng chim khua động màng im vắng
Đang trùm bao vây kín buổi trưa hè
Que thời gian cứ vội vàng tắt ngún
Nắng trưa hè đem cảm giác ngây ngây
Cố đem hồn dán chặt vào trang sách
Nhưng sao lòng cứ nghĩ tóc ai bay
Buổi trưa hè trái đầu mùa ngọt mật
Lão bà xưa xin thị để dành hương
Em hỏng tóc trưa hè ai trộm ngắm
Sợ Hoàng tử về đón thị vào cung